Mỗi hành giả đang ngồi ở trú xứ của mình
Quán chiếu về thân tâm, lẽ đến đi vô thường của vạn vật.
Mỗi con người đang ngồi ở góc nhỏ bé của mình
Trầm tư suy nghĩ về thế nhân cuộc đời
Những ngóc ngách được soi rọi
Những nơi u tối được phơi bày,
Những câu hỏi không lời đáp.
Những tiếng vọng trôi vào thinh không
Có những niềm đau vỡ òa
Thành trì nào ngăn được cơn lũ?
Hãy cứ khóc đi em
Và đi đến tận cùng của nỗi đau
Để thấy mình còn hạnh phúc
Để thấy mình lớn thêm lên
Để thấy cuộc đời còn những miền tươi sáng
Và lòng người đó những đóa hoa
Và tôi cũng chỉ biết lặng nhìn
Có nỗi sẻ chia nào lên tiếng
Khi ngôn từ cũng bất lực lặng im
Và tôi biết em rồi sẽ đi,
Lặng lẽ hiên ngang như sư vương cất bước.
Như cánh chim vẫn tự do
Bay trong vòm trời mưa bão
Sáng nay mây trắng vô tình ghé ngang qua,
Và đàn chim múa lượn hát khúc hát bình yên.
Mây hồng còn đượm ráng nắng chiều ngoài ngõ,
Đàn chim đang bay về nơi tổ ấm
Và em tôi đang về với bình yên