
Tuổi thơ tôi bao vết thương còn đó
Từ mẹ cha trao truyền tôi tiếp nhận
Đôi vai gầy, tôi chẳng thể vác mang
Muốn buông bỏ nhưng nào đâu phải dễ.
Tháng năm dài thấm đượm trái tim tôi
Khổ đau, tủi hờn, thêm tuyệt vọng,
Tôi muốn dừng, cuộc sống chỉ vậy thôi!
May mắn thay ánh bình minh tôi thấy
Ánh sáng này soi tỏ tận nguồn mê.
Bụt và Tổ đưa lối tôi trở về
Thầy cùng tăng thân soi đường dẫn bước.
Hạnh phúc là đây, tôi được dạy:
Vào ra hơi thở, nhẹ và sâu.
Nhận diện trong tôi bao nỗi sầu
Thở thật sâu xả buông cho khỏe.
Quá khứ là đây nào có phải
Hiện tại bây giờ vui lắm thay.
Sen kia nở tỏa hương ngào ngạt
Bởi nhờ Bùn phía dưới nuôi Sen.
Bùn và Sen không hai nhưng chẳng một.
Về nơi đây đường đi đã rõ
Quá khứ ngày xưa đâu còn nữa,
Em bé tuổi thơ đã khác rồi.
Thành tu sĩ – em bé ngày xưa ấy,
Học hiểu thương hiến tặng cho đời
Hoa thơm trái ngọt ai cần tới
Nguyện mãi muôn đời đi hiến dâng.
Cùng tăng thân dòng sông ra biển rộng,
Thương thêm nhiều và hiểu thêm sâu!