MẸ CỦA CON

Hai bài thơ tặng Mẹ

Vài tháng trước, con đã nhận một tin nhắn từ Mẹ: “Con ơi! Hôm nay khi Mẹ dọn nhà, Mẹ tìm lại một bài thơ con đã viết cho Mẹ lúc con còn mười một tuổi. Mẹ cảm động lắm! Mẹ hạnh phúc lắm! Mẹ đã đọc bài thơ này mười hai năm trước, nhưng Mẹ cảm thấy như bây giờ Mẹ mới được nhận nó thật sự. Tại sao? Tại vì hồi đó Mẹ chưa biết tu, chưa có đủ tình thương cho chính mình vì vậy cho nên chưa có khả năng nhận tình thương của con một cách trọn vẹn. Nhưng bây giờ thì khác! Mẹ cảm ơn con rất nhiều!”

Để Mẹ nhắc lại bài thơ ấy cho con:

Mẹ ơi,

Mẹ không thể biết được

Mẹ là bao nhiêu không gian trong trái tim con.

Mẹ là tất cả niềm vui.

Mẹ an ủi con khi con sợ hãi.

Mẹ đã nuôi chúng con với bao nhiêu sự chăm sóc, bao nhiêu tình thương

Làm sao con có thể cảm ơn Mẹ cho đủ?

Con viết thơ này để báo ơn Mẹ chút chút

Và quan trọng nhất, Mẹ ơi

Con hy vọng Mẹ không bao giờ quên rằng:

con thương Mẹ.

Mẹ ơi, Trong lúc mới sinh ra con đã biết

Con đã tìm ra một Mẹ hiền

Trong Mẹ bao nhiêu từ bi

Làm cho con thật xúc động.

Và khi Mẹ không còn,

Con sẽ cầm tro Mẹ trong bàn tay.

Một điều thật đáng tiếc

Nhưng có nhiều điều kết thúc như thế.

Maman,

Tu ne te rends pas compte toute la place que tu tiens dans mon coeur.

Tu représentes toutes mes joies et me soulage quand j’ai peur.

Tu nous as éduqué avec tant de soin, avec tant d’amour,

Que jamais je ne pourrais te remercier un jour.

J’éspère te donner une partie de ma dette en t’écrivant ce poème

Et surtout, maman, j’éspère que tu n’oublieras jamais que je t’aime.

Maman,

J’ai compris dès que je suis né

Que j’étais tombé sur une bonne mère

Car il y a en toi tellement de bonté

Que je sens en moi mon cœur qui me sert.

Et quand tu seras morte,

J’aimerai toucher tes cendres.

Même si je sais que c’est triste,

Beaucoup de choses se terminent ainsi.

Con thấy bài này thật dễ thương và hồn nhiên, nhưng con giật mình khi đọc lại bốn câu cuối. Con nhớ hồi con còn nhỏ, mỗi buổi tối con hôn má Mẹ và chúc Mẹ ngủ ngon. Nhưng trong lòng con thường có một nỗi sợ hãi là có thể một buổi sáng mai Mẹ sẽ không thức dậy được, Mẹ sẽ không còn bên con nữa.

 

Khi mình mới sinh ra, mình rất cần sự có mặt ấm cúng của Mẹ cũng như sự sống không thể thiếu mặt trời. Và khi mình lớn lên, cái cảm tưởng ấy vẫn còn đó.

Nếu tình thương của cha được ví như đôi vai, thì tình thương của Mẹ lại như cả tấm lòng. Tình thương của Mẹ là ánh mắt từ bi khi con vấp ngã, là bữa ăn ngon khi con đói bụng, là câu chuyện kể trước khi ngủ, là ngày làm việc bận rộn ngược xuôi, là cốc nước cam khi con đau bệnh, là nụ cười hâm mộ khi con thành công, là cái tát tai khi con lầm lỗi, là lời khích lệ khi con lùi bước, là niềm lo lắng âm thầm mà bền bĩ cho các con, là sự tương cảm không thể diễn đạt được, là tình thương từ Mẹ của Mẹ, là tình thương từ Mẹ của Mẹ của Mẹ.

Sau khi được đọc bài thơ xưa, con có ý muốn viết thêm một bài thơ mới. Mười hai năm sau, dù đã lớn lên, dù đã xuất gia nhưng con vẫn còn là con của Mẹ và con vẫn còn thương Mẹ. Đây là bài thơ thứ hai con viết cho Mẹ:

Thời gian thấm thoát trôi nhanh

Bên đời Mẹ hiền.

Sáng nay con nhìn Mẹ lặng thầm.

Tóc Mẹ đã bạc phơ rồi

Nhưng đôi mắt Mẹ vẫn hé lộ

Một vũ trụ sáng chói.

Mẹ có thấy chúng ta hạnh phúc lắm không

Được còn có nhau trong giây phút này?

Từ nay về sau con phát nguyện

Từ tận đáy lòng rung động của con

Dưới bất cứ hình thức nào và ở bất cư nơi nào

Con luôn biểu lộ lòng tri ân đến Mẹ.

Sẽ không có gì trên thế giới này

Ngay cả mưa và gió

Có thể làm tắt ngọn lửa yêu thương trong trái tim con.

Il s’en est passé du temps

A tes doux côtés, Maman.

Je te regarde silencieux.

Tes cheveux sont déjà blancs

Mais se révèle dans tes yeux

Un univers étincelant.

Vois-tu comme nous sommes heureux

Là l’un pour l’autre, maintenant ?

Pour la suite j’émets le vœu

Du fond de mon cœur vibrant

Sous toutes formes et en tous lieux

De te vouer mes sentiments.

Non rien dans ce monde ne peut

Pas même les pluies et les vents

Eteindre l’amour d’un enfant.

Nói thêm về Mẹ của con

Con biết ơn Mẹ đã cho con biết đến Làng Mai. Hai Mẹ con cùng nhau thực tập. Hai Mẹ con thường chia sẻ với nhau những hạnh phúc, những khó khăn của mình cùng như những hoa trái trong quá trình tu học. Hai Mẹ con đang chuyển hóa những đau khổ, những tập khí xấu trong bản thân, trong gia đình và trong cả dòng họ tổ tiên. Đây là một điều rất may mắn trong cuộc sống của con.

Mẹ cũng cho con biết rằng Mẹ rất biết ơn con vì con đang thực tập trong Tăng thân, mang cho Mẹ và gia đình nhiều phước đức và an lạc…Mặc dù con có cảm tưởng con không làm gì cả.

Bạn ơi! Được đọc đến đây, chắc bạn cảm thấy rằng mình thương Mẹ nhiều, phải không? Nhưng xin cho mình giải thích thêm một điều quan trọng. Khi mình nói thương Mẹ, không có nghĩa là mình giỏi. Không có nghĩa là mình đã nắm vững nghệ thuật chăm sóc Mẹ. Không có nghĩa là mình chưa từng bực Mẹ, buồn Mẹ hay chán Mẹ. Cũng không có nghĩa là mình chưa từng khiến cho Mẹ phải lo lắng và đau khổ. Hai Mẹ con thương nhau không có nghĩa là hai người hoàn hảo mà không bao giờ vụng về.

Mình thương Mẹ có nghĩa là không thể quên được tình thương Mẹ dành cho con, và vì vậy mình muốn làm tốt nhất khả năng để Mẹ được hạnh phúc và tự hào về mình. Mình thương Mẹ có nghĩa là luôn sẵn sàng tha thứ cho Mẹ, truyền thông với Mẹ và chuyển hóa những tiêu cực của mình. Mình thương Mẹ có nghĩa là mình luôn sẵn sàng hỏi lại một lần nữa: “Mẹ ơi. Mẹ là ai? Xin cho con biết?”. Để cho Mẹ biểu hiện như một thực tại sống động và để cho con hiểu thêm về Mẹ.

Một câu hỏi quan trọng

Vừa rồi, nhờ sự thực tập, nhờ sự ý thức về vô thường, con đã có đủ can đảm để hỏi Mẹ cái câu hỏi quan trọng trong lòng con: “Mẹ ơi. Nếu ngày mai Mẹ mất đi thì Mẹ muốn con làm cái gì? Mẹ muốn cho con thực hiện cái gì trong cuộc sống?”.

Để trả lời câu hỏi này, Mẹ đã không cần trăn trở nhiều. Chắc Mẹ đã biết từ lâu rồi. Để trả lời câu hỏi này Mẹ đã chỉ cần vài giây nhưng với con như cả trăm năm. Vài giây ấy đã đủ cho con suy nghĩ về tất cả những việc lớn lao nhất, những việc xa xôi và vất vả nhất mà một con người có thể làm được. Con đã suy nghĩ như thế bằng tâm hồn vô cùng ngây thơ của một người con muốn làm anh hùng cho Mẹ. Cho nên câu trả lời của Mẹ đã làm cho con thật là bất ngờ.

Mẹ nói: “Mẹ chỉ muốn cho các con tiếp tục thương nhau mà thôi.”

Con đã không biết tình thương của Mẹ đơn giản đến thế.

https://159.223.73.115/