
Lá vàng ơi!Hãy chậm ngừng đôi chút
Để nhắn về nơi đất mẹ thân thương
Với tất cả niềm tin cành lá
Từng đường gân lưu giữ những thiên đường.
Nhưng quy luật muôn đời vẫn thế,
Đông đến, thu đi, hạ về, xuân thắm,
Thấy mùa trôi trong một chiếc lá vàng,
Chiếc lá kia là mạch sống đại ngàn,
Bao dung cả tình thương vũ trụ.
Lá về đất…!Âm thầm rơi…!Lá ngủ…!
Trong hóa thân của lòng mẹ tuyệt vời
Để sáng nay nghe chim hót, hoa cười,
Con chợt nhận bản tình ca cuộc sống.
Tĩnh lặng tâm hồn, lá xưa khẽ động,
Chạm gót chân con bằng sắc cỏ tươi nồng
Và điều này lá có biết không?
Ta và lá vốn chưa từng sinh diệt.