
Đã nhiều lần con muốn viết về mẹ. Viết để con có dịp nhớ đến công hạnh của mẹ, cũng là cơ hội được tưới tẩm những hạt giống lành thiện trong con đã được mẹ trao truyền. Con muốn được bày tỏ lòng biết ơn của con đối với mẹ, nhưng lần nào cũng vậy, cứ cầm bút lên con lại đặt bút xuống, vì chỉ cần nghĩ về mẹ thôi là bao cảm xúc trong con lại dâng trào.
Mẹ ơi! Với con trên đời này không ai bằng mẹ. Mẹ là đấng từ mẫu đáng kính của chúng con, là vợ hiền, dâu thảo đảm đang trong gia đình. Thế nhưng cuộc đời lại trớ trêu khiến xui mẹ phải gánh chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu khó khăn, khắc nghiệt. Những hình ảnh xa xưa ấy đã hằn sâu trong tâm khảm con, nó cứ hiện về mỗi khi con nghĩ về mẹ. Con nhớ hồi con còn bé có lần nội đi đâu về vẻ mặt không được vui, sau đó nội gọi mẹ vào lớn tiếng la rầy mẹ. Lúc đó con đang chơi ngoài sân với em Vinh. Trong ký ức con năm ấy, con khoảng hơn ba tuổi, em Vinh con chưa đầy hai tuổi, em Lan con còn bé lắm, mẹ thường phải bồng trên tay. Từ trong nhà mẹ bồng em ra nói nhỏ với con:
- Con vô nhà sau lấy chiếc chiếu ra đây cho mạ.
- Con ngồi đây chơi với hai em, đừng vô nhà nghe.
- Mệ Mai mô, vô đây tui biểu.
- Ngoan, nín đi, nín đi chị thương, đừng khóc mệ ra đánh đó.
- Mạ ơi! Chạy đi mô rứa mạ?
- Chạy lên nhà thờ, mau lên kẻo mệ đuổi kịp đó con.
- Có chuyện gì vậy con? Không sao đâu. Vào đây, kể cho Cha nghe có chuyện gì nào!
- Các con ăn gì chưa?
- Dạ thưa Cha, chưa ạ!
- Cha ơi! Có con dâu con dắt theo ba đứa cháu nội con chạy lên đây không Cha?
- Dạ, con hiểu rồi thưa Cha, Cha cho con đón con dâu và cháu nội con về, con hứa về nhà sẽ không đánh nó nữa.
- Về đi, nể tình Cha lần ni tui tha cho đó.
- Mạ ơi, tại sao mệ hay đánh mạ rứa?
- Tại sao mệ không vô Huế ở với ôn nội, ở đây làm chi mà cứ đánh mạ hoài?
- Con không được nói như rứa, nói rứa là hỗn với mệ đó, lớn lên đi mạ sẽ nói cho nghe, chừ mạ có nói con cũng không hiểu mô.
Làng Mai Thái Lan – Mùa Vu Lan 2015
Chân Trăng Đoàn Tụ