HOA VÔ THƯỜNG – CHÂN TRỜI ĐÔNG

Tôi đi ngắm hoa lúc mặt trời còn ngái ngủ,

Mây vén màn đêm cho chút nắng le lói sớm mai hồng,

Hoa phô sắc níu sương mai cho hương thêm dịu ngọt,

Gió đìu hiu thật nhẹ cho cánh mỏng trở mình,

Tôi nhớ

Hôm qua, hoa là nụ,

Và ngày mai

Đậu hay sẽ úa tàn?

Những bình minh rạng rỡ vẫn lặng lẽ đến, đi

Hoa vô thường chỉ một mùa khoe sắc

Ai yêu hoa xin chớ yêu bằng mắt

Hãy yêu bằng con tim cho hoa nở trong tâm!

Lắng lòng nghe hải triều âm

Bình an hơi thở thậm thâm diệu kỳ

Đất này gieo hạt từ bi

Tâm Bụt soi chiếu đường đi nẻo về.

https://159.223.73.115/