Hạnh Phúc là gì?

Nhiều người cho rằng phải có nhà cao, cửa rộng, việc làm, vợ đẹp, con xinh. Chúng ta đang chạy theo những gì mà xã hội đặt ra, mọi người đều nói rằng: “Có những cái đó bạn sẽ có hạnh phúc thực sự ”. Thì sao bạn không ngồi lại và suy xét cho thấu đáo, bạn hãy nhìn thử những người xung quanh bạn xem. Câu chuyện sau đây sẽ cho bạn thấy một phần về hạnh phúc mà bạn đang theo đuổi.

Chuyện rằng, ở ngôi nhà của ông bà Thành, nhờ làm ăn phát đạt nên gia đình rất khá giả. Ông Thành là giám đốc của một tờ báo, còn vợ ông là chủ của ba tiệm uốn tóc. Ông bà có hai người con. Đứa con trai 12 tuổi là Đạt và đứa con gái 10 tuổi là Thảo. Hai người bận rộn cho nên đã thuê người giúp việc thay mình chăm sóc cho Đạt, Thảo.

Một buổi sáng, Đạt gọi mẹ:

  • Mẹ ơi! Mẹ… Ngày mai trường con có buổi văn nghệ. Con có diễn một vở kịch. Mẹ đi xem con diễn nha!

Mẹ đang quét nhà, quay đầu lại nhìn Đạt do dự.

  • Thôi, ngày mai mẹ phải đi, con rủ em Thảo đi cũng được. Mẹ bận, không hơi đâu mà đi xem mấy cái vớ vẩn đó.

Cậu bé Đạt buồn bã và thất vọng về mẹ. Cậu cúi đầu chào mẹ bước vào phòng, rồi chợt bật khóc. Những giọt nước mắt cứ tuôn ra, cậu nằm đó, nhớ lại những điều mà trước đây cậu chưa bao giờ nghe thấy. Những suy tư thoáng đến trong dòng cảm xúc:

  • Mẹ mình sao lại như vậy? Ngày xưa mẹ có như vậy đâu! Mình muốn gì, cần gì mẹ luôn sẵn sàng đáp ứng. Ba bây giờ cũng không khi nào ở nhà, cứ đi hoài, chuyện gì cũng nhờ người giúp việc hết.

Rồi cậu lại tự hỏi:

  • Sống như thế này là hạnh phúc hay sao? Mình chán với cuộc sống này lắm rồi. Ngày xưa tuy thiếu thốn mọi thứ, cơm không đủ no, áo không đủ mặc mà sao mình lại ấm áp và hạnh phúc biết mấy, còn bây giờ tuy có đầy đủ nhưng mình lại thiếu tình thương của ba mẹ có khác gì trẻ mồ côi đâu. Sau này lớn lên, mình sẽ không giống như ba mẹ.

Rồi cậu cứ khóc cho đến khi thiếp đi vì mệt. Mãi gần đến giờ ăn chiều, ba lên phòng gọi cậu dậy.

  • Đạt mau dậy đi, xuống ăn cơm kẻo trễ.

Cậu mệt mỏi lững thững đi xuống nhà ăn, nhìn quanh cậu hỏi ba:

  • Mẹ đâu rồi ba?

  • Mẹ vừa ra tiệm uốn tóc, mẹ dặn cha con mình cứ ăn đi. Thôi đi ăn cơm!

Cậu uể oải ngồi vào bàn ăn lòng buồn bã, cậu đã không ăn hết một chén cơm. Buổi sáng hôm đó, Đạt không đi học bằng xe, cậu đi bộ đến trường. Cậu muốn mình được yên hơn để lấy lại bình tĩnh trước khi đến trường, Đạt giật mình khi nghe có người gọi mình.

  • Đạt mau lên, gần trễ rồi!

An chạy đến gần thấy bạn mình có chuyện gì đó, vội hỏi:

  • Sao trông bạn ủ rũ vậy? Bạn bị ốm à?

Đạt lắc đầu không nói, rồi đi vào lớp. An thấy bạn có gì khác lạ, tính tò mò muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra với bạn. An tìm cách dò hỏi mọi người trong lớp, chẳng ai biết được chuyện gì. Cuối cùng, An quyết định đến nhà bạn hỏi thăm thử xem.

Chiều hôm đó, sau giờ học, An ghé qua nhà Đạt thì gặp Thảo.

  • Chào anh An, anh tìm anh Đạt hả ?

  • Không, anh đến chơi thôi, Thảo mới đi học về hả?

  • Dạ, anh Đạt em cũng vừa mới về, mời anh vào nhà chơi.

An nhìn khắp nhà, thấy nhà bạn thật đẹp, thật khang trang. Ngoài người giúp việc ra, An chẳng thấy ba mẹ của bạn đâu, liền hỏi Thảo:

– Ba mẹ đâu rồi Thảo, sao anh không thấy?

  • À! Ba đi công tác mai mới về, mẹ em thì đến tối mịt mới về.

  • Vậy ai chăm sóc cho hai anh em thường ngày?

  • Thì tự lo lấy thôi. Chúng em sống như vậy quen rồi, cũng không muốn làm phiền ba mẹ nhiều.

Trước đây An cứ nghĩ chắc bạn mình sống hạnh phúc lắm, cậu cũng muốn được như bạn. Bây giờ cậu mới nhận ra rằng:

  • Hạnh phúc không phải xây đắp từ tiền bạc, vật chất mà chỉ cần sống yêu thương nhau, hiểu nhau, chăm sóc nhau là đủ rồi. Nếu thường xuyên thiếu vắng sự chăm sóc của ba mẹ chắc Đạt cũng đã khóc, buồn tủi, mặc cảm so với các bạn khác. Nếu là mình chắc gì mình chịu được không khí ảm đạm vì ba mẹ thường xuyên vắng mặt như thế!

An thấy thương bạn và em Thảo hơn.

  • Nhà mình tuy không khá giả gì mấy, cũng thiếu nhiều thứ, nhưng ngược lại mình có đầy đủ sự yêu thương, lo lắng chăm sóc của ba mẹ.

Dừng lại những dòng suy nghĩ miên man, An chợt hỏi:

  • Đạt đâu rồi Thảo?

Thảo giật mình:

  • Ủa, anh Đạt đâu rồi nhỉ? Mấy hôm nay em thấy anh của em làm sao ấy, ít nói, trầm tư. Đôi khi em để ý thấy mắt anh ấy hơi đỏ, y như khóc. Có lẽ anh ấy đang đi dạo ngoài công viên.

  • Vậy thôi anh về, dịp khác anh ghé chơi, đừng cho anh em biết hôm nay anh tới nha.

  • Sao vậy anh?

  • Bí mật, sau này em sẽ biết, thôi chào em.

An bước ra khỏi nhà bạn, lòng hơi buồn, những dòng suy nghĩ tiếp tục đi lên:

  • Mình sẽ làm gì đó để giúp cho bạn.

Cậu đã hiểu thêm vì sao bạn mình lại như vậy. Suốt đêm cậu cứ trằn trọc suy nghĩ mãi mà chưa tìm ra phương cách. Mãi đến gần sáng, khi nghe em gái mình hỏi định tặng quà sinh nhật gì cho Đạt. Câu hỏi đó làm cậu như bừng tỉnh, vậy mà cả đêm nghĩ mãi không ra. Cậu vùng dậy rửa mặt, ăn vội bữa sáng rồi ngồi vào bàn, cậu sẽ đóng vai Đạt viết cho ba mẹ cậu ấy hai bức thư. Viết xong, cậu tự tay đem đến tận nơi làm việc của ba mẹ Đạt.

Trao thư tận tay ba và mẹ Đạt, An vội vã đi ngay, không để cho ba mẹ Đạt kịp hỏi gì. Cậu mong rằng khi đọc thư thì hai người sẽ ý thức hơn việc mình đang làm.

Ba và mẹ Đạt nhận được hai bức thư với cùng một nội dung:

Ba mẹ kính yêu của con!

Con thật may mắn khi là con của ba mẹ. Con rất hãnh diện vì điều đó. Con không muốn những hình ảnh đẹp về ba mẹ mỗi ngày đang dần mờ nhạt trong tâm trí con.

Ba mẹ còn nhớ không? Lúc nhỏ con thường bệnh vặt, mẹ hay khóc và cuống cuồng lo cho con. Ba thì lại lúng túng sợ có chuyện không hay xảy ra mỗi khi con đi chơi với bạn quậy. Ngày ấy khi con làm bể mấy cái ly, tám cái dĩa ăn, cả nhà chúng ta ai cũng cười xòa, ba mẹ chẳng la rầy trách mắng. Kỉ niệm ấy con cứ nhớ mãi!

Ba mẹ ơi,

Con chỉ muốn ba mẹ có mặt với chúng con nhiều hơn. Chúng con cần tình thương chứ không phải là áo quần, bằng cấp, sự nghiệp, hay cho con chiếc điện thoại mới ra, xe máy đắt tiền… Con không muốn những thứ đó lấy đi của chúng con thứ tình cảm thật thiêng liêng của ba mẹ. Con chỉ ước mong vậy thôi. Con vẫn luôn thương yêu ba mẹ. Chắc giờ ba mẹ bận lắm? Thôi con dừng bút đây, chắc con sẽ tự ăn mừng sinh nhật một mình vậy.

Tạm biệt ba mẹ.

Đạt – Con của ba mẹ”.

Vừa đọc xong, hai người sững sờ trước những điều mà con nói, cả hai trước đây cứ tưởng mình lo kiếm nhiều tiền thì con cái sẽ hạnh phúc, nhưng bây giờ khi nhận được lá thư của con như đã ra khỏi giấc mộng của danh lợi. Cả hai vội vàng thu xếp trở về nhà. Thảo ngạc nhiên khi thấy ba mẹ về cùng nhau.

Đưa mắt nhìn Thảo bà mẹ lên tiếng:

  • Con biết bữa nay có chuyện gì không?

  • Dạ chuyện gì hả mẹ?

  • Vậy mà nói con thương anh Đạt nhất nhà! Hôm nay là ngày sinh nhật của anh con đó.

Ba người cùng nhau chuẩn bị buổi sinh nhật, mời những người bạn của Đạt đến tham dự. Còn Đạt lúc này đang đi dạo phố mãi tới tối mới về, khi đến cửa cậu nghĩ chắc chưa ai về, lòng cậu lại se thắt lại. Ngày sinh nhật buồn tẻ nữa rồi, nhưng vừa bước vào nhà chẳng thấy ánh đèn, trong gian phòng tối im lặng mà trước đây chưa có. Cậu linh tính có chuyện gì đó. Câu lên tiếng gọi Thảo:

  • Thảo mở đèn cho anh.

Không tiếng trả lời, lòng cảm thấy lo sợ

  • Có ai ở nhà không?

Cũng không ai trả lời, cậu lần tìm chỗ mở đèn, cậu với tay vừa chạm công tắc thì bất ngờ.

Happy birthday to you…”

Tiếng hát và những khuôn mặt thân quen hiện ra với chiếc bánh sinh nhật nhiều tầng tiến đến chỗ Đạt đứng. Cậu bất ngờ quá không biết làm gì. An thấy bạn như vậy vội bảo ba mẹ Đạt đi đến chỗ Đạt.

  • Con ơi, con không biết bữa nay là sinh nhật sao? Con đừng giận ba mẹ nữa? Nhờ con mà ba mẹ mới hiểu hạnh phúc thực sự là như thế nào. Từ nay ba mẹ sẽ hết lòng yêu thương các con, không lo làm mà bỏ bê các con nữa.

  • Cho ba mẹ xin lỗi con, nào hai đứa lại đây.

Cả nhà đều ôm nhau với những giọt nước mắt hạnh phúc… Sau buổi tiệc, An lặng lẽ rời khỏi nhà bạn, dạo bước, lòng cảm thấy vui khi giúp được cho bạn. Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy hay sao? Lâu nay mình cứ kiếm tìm ở ngoài. Hãy biết trân quý những người thương của mình, để rồi sau này có chuyện gì thì mình không phải ân hận.

Nhờ chuyện của bạn mà An đã hiểu thêm hạnh phúc chân thực, lòng cảm thấy an ủi hơn khi có một gia đình êm ấm, hạnh phúc… Lòng cậu cảm thấy mãn nguyện.

Mỗi ngày một câu chuyện để hiểu và thương hơn cuộc sống mầu nhiệm.

Ước mơ thành hiện thực khi bạn chia sẻ nó với mọi người…!”.

21h35’ Thái Lan 3/7/2015.

https://159.223.73.115/