CON THẤY ĐƯỢC BA RỒI!

“Ba đi đâu rồi vậy má?” Con bắt đầu chuyển sang hỏi thăm về Ba. “Ba đi mua kẹo rồi.” Má cười vui và trả lời. “Ba con đang cai thuốc lá đó, ba đi mua kẹo về ngậm cho đỡ thèm đó mà!”. Má chia sẻ tiếp với một nụ hạnh phúc đang được hiển lộ trên gương mặt trầm tĩnh của má (con thấy được qua sóng điện thoại). ——— Ba má kính thương, Thầy cô, bạn bè cùng tất cả những mầu nhiệm của sự sống đã và đang biểu hiện cùng con … thương quý! Con không nghĩ rằng lá thư này con chỉ viết cho Ba, cho Má hay cho riêng một ai cả. Con nghĩ rằng nó biểu hiện được là do nhiều điều kiện lắm vì vậy nó cũng sẽ đến với tất cả chứ không đến cho một người thương riêng biệt nào cả. Con có nhiều người thương lắm, Ba nè, Mẹ nè, anh chị hai, rồi thằng nhóc mới sinh “cu Rồng” của anh chị hai nữa. Sư Ông, Quý Thầy, Quý Sư Cô, Sư Chú, Tăng thân khắp nơi cũng là những người mà con thương quý. Nụ hoa nhỏ đang hé nở trong bãi cỏ xanh bên cạnh khu vực mà chúng con đang xử lý rác cũng là một người bạn dễ thương đấy chứ! Mõm đá con con mà con dùng để phơi những mảnh áo cũ bỏ đi, phơi những mảnh vải ướt trước khi xếp chúng vào bao bố chắc cũng là một người bạn dễ thương của con. Hôm nay là ngày trăng tròn tháng sáu, tối nay đại chúng xóm Trời Quang có thời khóa “họp hạnh phúc” theo giới phẩm. Quý thầy tỳ kheo thì cùng nhau đi thiền hành dưới ánh trăng, quý sư chú sa di thì ngồi quây quần bên ánh lửa uống trà và chia sẻ cho nhau nghe những hạnh phúc mà mình có được trong tháng qua khi mình đang có cơ hội được sống trong gia đình xuất sĩ. “Bên cạnh những hạnh phúc trong đời sống nơi gia đình tâm linh này, thì hạnh phúc nơi gia đình huyết thống của mình cũng quan trọng lắm, huynh đệ có thể chia sẻ ra, nó sẽ giúp nuôi dưỡng cho chính mình và cho cả gia đình tâm linh nữa”. Vị chủ tọa chia sẻ. Tối hôm nay, con ngồi yên để hồi tưởng lại mười một tháng về trước. Cũng là trong một đêm trăng tròn, nhưng đêm hôm ấy có lẽ đặc biệt hơn bởi vì đó là đêm rằm tháng bảy (rằm tháng bảy – Vu Lan). Đêm hôm ấy, ly trà đậm, ánh trăng sáng vằng vặc lơ lững trên mái tranh cùng với chiếc bàn đá xinh xắn cũ kỹ đã cùng nhau làm nên một thứ tình thương. Thứ tình thương ấy đã được thể hiện bằng những con chữ để gửi đến những vị thân sinh của mình và cả cho những ai đọc đến nó nữa. Nếu ai đã từng đọc chắc hẳn vẫn còn nhớ, trong thư có đoạn con đã viết: “Ba kính thương, con biết phải viết gì cho ba đây. Con nhớ là mỗi khi con ngồi chơi với các sư anh sư em, nghe các vị chia sẻ về gia đình của mình, sư anh sư em chia sẻ rằng sự thực tập của họ đã giúp chuyển hóa được gia đình của mình, ba của mình giờ đây đã bỏ được rựu bia, thuốc lá cũng đã bỏ luôn rồi. Mẹ thì không còn đánh bạc nữa, mẹ biết đi chùa, rồi mẹ còn biết tổ chức cho mọi người có cơ hội tiếp xúc với con đường tâm linh nữa”. Con ngồi nghe im lặng, trầm ngâm và con không nói gì cả. Con thầm chúc mừng cho huynh đệ. Con chỉ nhận diện rằng sự tu tập của mình còn nhiều yếu kém, đã quyết tâm buông bỏ đời sống tục lụy để mặc áo nâu đi trên con đường chuyển hóa. Vậy mà, vậy mà những đam mê, những tham dục vẫn còn đó. Sự chuyển hóa vẫn còn ở tốc độ của của chú rùa đang “chạy bộ” trên đường cao tốc. Vậy thì làm sao mà mình dám mở lời: “ba ơi, hút thuốc có hại cho sức khỏe của ba lắm, ba cố gắng giảm lại và có thể bỏ hẳn nó luôn nhe ba!”. Làm sao con có thể nói lên được điều đó trong khi con vẫn còn đang chật vật và lặn ngụp xuống lên với những vướng mắc tương tợ ở một khía cạnh nào đó. Nhiều lần con đã hạ quyết tâm để tránh cách thức tiêu thụ thất niệm, nó làm hại đến sức khỏe của mình cũng như ảnh hưởng đến con đường tu học của mình. Vậy mà mười lần như mười con nào có đủ nghị lực để vượt qua. Khi điều kiện bình thường thì mình có bình an nhưng hễ duyên đến thì vẫn sa trở lại thói quen hay tập khí cũ. Hôm nay là ngày thứ hai sau ngày đại chúng hai xóm Trời Quang và Trăng Tỏ làm lễ Đối Thú An Cư bắt đầu cho 90 ngày công phu. Con tranh thủ gọi điện về thăm gia đình. Mẹ sang thăm con từ khóa tu Sư Ông tính đến nay thì cũng đã hơn bốn tháng rồi còn gì! Vẫn như mọi lần con trò chuyện với Mẹ một hồi, hỏi thăm nhau, trao đổi sự tu học,… rồi cũng vậy, con dành những giây phút cuối để hỏi thăm đến Ba, anh chị hai, rồi một số bà con thân quen. Nghe tin ba đang thực tập ngưng hút thuốc lá hơn một tuần rồi, con bàng hoàng và không thể tin được vào những gì mình đang nghe nữa. “Thiệt không vậy má?”, con hỏi lại. “Vì sao vậy má?”, con hỏi tiếp. “Ừm, thì chắc cũng nhiều nguyên nhân, có thể do sức khỏe,….”. “Chắc sự đi tu của con cũng là một nguyên nhân” má cười và chọc. Ba ơi, con xin nguyện 90 ngày công phu này con sẽ thúc liễm thân tâm và dành hết năng lượng thảnh thơi và bình an mà con có được để gửi cho Ba. Viết đến đây con thấy mắt mình đang rưng rưng Ba ạ. Con thấy cuộc sống này mầu nhiệm hơn mình nghĩ. Sự thật về “tương tức” mà con đã chia sẻ cùng Ba trong lá thư trước chắc sẽ vẫn mãi bền bỉ với thời gian. Con tin như thế! Thời gian qua con thấy sự thực tập của con không được tốt, thấy mình hướng ngoại nhiều, tâm mình ít khi yên một chỗ nên cũng ít có cơ hội nhìn lại mình. Con thấy chân con đi “như bay” trong Tăng Xá, đầu thì tư duy, suy nghĩ hết cái này đến cái khác không biết mệt mỏi, tay thì cặm cụi việc này việc kia. Mỗi lần như vậy con thấy được hình ảnh của bà ngoại, của ông ngoại và cả má nữa hiện lên trong con rõ lắm. Cả cuộc đời bà ngoại chỉ là phụng sự chồng con, tất bật cả ngày không có một thời gian cho riêng mình, không còn có khả năng để tiếp xúc với cái mầu nhiệm của thiên nhiên đất trời. Hôm nay, hình ảnh của một người con đi xuất gia, một người trẻ tuổi đang thực tập “bước tới thảnh thơi” đã phần nào làm cho ba mẹ trân quý hơn quãng đời còn lại của mình. Nghe ba má đi chơi đây đó Vịnh Hạ Long – Sa Pa – leo núi Yên Tử, trong con có hạnh phúc nhiều lắm lắm! Ba má biết không, con ở tu viện có rất nhiều hoạt động nối tiếp nhau cả ngày Tu – Học – Làm việc – Chơi. Nếu không khéo thì con cũng sẽ đánh mất mình như chơi, cũng sẽ quần quật như bà ngày xưa, cũng sẽ để tháng ngày tiếp tục trôi qua oan uổng! Vì vậy mỗi lần mà con nhận thấy bà ngoại, ông ngoại đang xuất hiện trong con thì lập tức con “trò chuyện” với ông bà ngay. “A! con chào bà ngoại, con cám ơn bà ngoại đã trao truyền cho con đức cần cù, nhẫn nại” “A! con chào ông ngoại, con cám ơn ông ngoại đã cho con một khả năng tư duy để con có thể thích ứng với cuộc sống và công việc hàng ngày”. Tuy nhiên, ngoại ơi con muốn làm khác hơn một chút, vì con là người xuất sĩ ngoại ạ! Con thấy trong cái “cần cù nhẫn nại” ấy có ẩn chứa cái lo lắng cái thấp thõm lo sợ cũng như cái vội vàng để cho xong công việc, con sẽ thay nó bằng cái chất liệu của “An Trú” bà nhé. Còn trong cái “tư duy” nhanh nhẹn của ông, con thấy công việc đang ngự trị cái “tư duy” ấy, đối với ông công việc là trên hết, con sẽ đưa vào cái “tư duy” đó chất liệu của “Đã Về Đã Tới” ông nhé. Nó sẽ giúp con có nhiều tự do hơn, giúp con có khả năng tiếp xúc được với sự sống nhiều hơn. Ba kính thương, không phải là con không thấy hình ảnh của ba đâu, mà con đang muốn dành những dòng cuối thư này để bộc bạch cùng ba. Mỗi khi con sử dụng một lời nói dễ thương, lời nói nâng đỡ, lời nói động viên khuyến khích đối với bạn đồng tu của mình là con thấy ngay được ba đang ở trong con. Hạt giống này giúp cho con hòa mình được vào đoàn thể mà con đang sống một cách dễ dàng hơn. Con cám ơn Ba nhiều lắm! Tuy nhiên mỗi khi con cầm ly cà phê lên thì con cũng thấy được Ba. Nhâm nhi tách trà “hương lài – loại I Trà Vinh” vào mỗi trưa ngủ dậy thì con cũng thấy được Ba. Ba biết không đến bây giờ con vẫn còn đang bị chi phối nhiều bởi tham dục (năm dục). Nó làm cho con không có nhiều khả năng để tiếp xúc với sự sống như các bậc thiện tri thức (người có tu tập) khác. Con đã thực tập nhiều cách lắm: Con tập ngồi yên theo dõi hơi thở bụng. Thở vào con thấy bụng con phình lên, thở ra con thấy bụng con xẹp xuống. Sau vài phút con làm cho những tham dục trong con êm dịu lại, thân tâm con được an tịnh hơn. Con tập ngồi yên để nhìn vào sự xuất hiện và quá trình chi phối của tham dục ấy trong con. Con nhìn chỉ để theo dõi mà không tác động gì đến nó cả. Rồi con tiếp tục tập nhìn sâu vào cái tham dục của mình để thấy được gốc gác của nó. Con thấy những tham dục ấy cũng chính là con, cũng chính là ông, là bà, là ba hay là má. Không chỉ nó có khi con mới sinh ra, có lẽ cũng không chỉ bắt đầu từ lúc ba, má  trao truyền lại cho con, mà nó là cả quá trình của ngàn đời sinh diệt và tiếp nối. Vì vậy cho nên con thực tập chuyển hóa chúng có lúc cũng thành công mà thất bại thì cũng dài dài, hihi… Ba biết không, nụ cười ấy là nụ cười của không lo lắng đó ba ạ. Bởi vì xung quanh con còn có thầy tổ, có Sư Ông, có các bạn đồng tu, con cũng có pháp môn, có con đường hành trì rất rõ ràng. Vậy thì con cần gì phải lo lắng nữa? Mỗi lần nghĩ đến điều ấy là con cảm thấy mình được ôm ấp được nuôi dưỡng nhiều lắm! Đó là “Tương Tức” đúng không Ba? Ba ơi, mỗi lần mà ba cảm thấy mình không thể vượt qua được sự thúc đẩy của ham thích thì ba hãy nghĩ đến má, đến anh chị hai và đến con nữa nhe Ba. Bức thư pháp “Hiện pháp lạc trú” mà Sư Ông tặng, con đã dặn má rất kỹ là đem về phải tìm một khung hình thật đẹp và treo trong phòng làm việc của Ba. Có thể Ba không hiểu ý nghĩa của câu ấy thì cũng không sao. Miễn sao nhìn nó là Ba thấy con là được rồi. Với ánh sáng của “tương tức” thì khi thấy con, Ba sẽ thấy được Sư Ông của con, Thầy của con, Tăng thân mà con đang nương tựa và cả sự hành trì mà chúng con đang thực hiện nữa! Tất cả các năng lượng đó sẽ đến với ba thật là nhanh, nhanh hơn cả vận tốc của ánh sáng (3.108m/s) nữa. Con có niềm tin nơi con, nơi phương pháp thực tập và ba cũng không phải là một ngoại lệ trong niềm tin của con! Nguyện ngày an lành đêm an lành ! Đêm nay trời thật nhiều mây Nhưng dường như con vẫn thấy Ánh trăng vằng vặc trên cao. Tuy cách nhau  nhiều dặm đường Nhưng dường như con vẫn thấy….ba Và dường như ba vẫn thấy … được con!   T/b: Con xin gửi thư này đến BBT Vườn Ươm – Tăng thân Làng Mai Thái Lan. Đồng gửi ba mẹ, anh chị hai, và Tăng thân mọi miền nơi quê nhà. Con cũng sẽ gửi thêm một thư nữa cho “Phong và Xuân” nhé! *
https://159.223.73.115/