Vạt Nắng

Sáng nay ngủ dậy choàng thêm áo

Vũ trụ muôn đời vẫn mới tinh”

Sáng nay tôi chợt bật dậy, mở mắt ra, nằm và nghe mình thở, hiến tặng mình một nụ cười nhẹ cho một ngày mới. Ngày mới với bao niềm hân hoan, mới lạ, muốn được khám phá, như chính mình được sinh ra trở lại sau một giấc đông. Một giấc đông dài với nhiều sự ho hen và bệnh tật, chưa kể những mệt mỏi về tâm hồn. Nhưng ánh ban mai đã xuất hiện đang chờ sẵn ngoài hiên, chỉ cần mở mắt ra thì bao điều nhiệm mầu luôn sẵn sàng đón nhận ta vào cuộc chơi. Nó là một phiêu lưu không định hình nơi đâu là bờ, là bến. Cứ mỗi ngày ta đến với đời bằng cả trái tim nóng bổng, với nhiệt huyết và hoài bão luôn lưu nhuận trong mỗi hơi thở, mỗi tế bào để nhắc nhở rằng: mình còn bước trên “cuộc chơi” và cảm thấy đời mình còn chút gì ý nghĩa cho bản thân và cho đời. Có phải chăng! Nhờ như vậy mà mình sẽ vẫn hạnh phúc vì mình cần đến giấc mơ chung đó.

Một giấc mà trong đó có những người bạn dám làm, dám chịu, sống một cách kiêu hùng với những cảm thọ trong trái tim, để rồi dám nhìn nhận mình là con người và tiếp tục bước những bước tiếp. Không dám nói cao hơn, xa hơn, nhưng nó chỉ là một hoài bão mà ai trong chúng ta cũng hướng về.

Mỗi lúc tôi đứng trước Bụt như sáng nay, tôi nói chuyện rất nhiều với Ngài và giữa tôi với Ngài như là tri kỷ, dù nói hơi quá nhưng chẳng sao.

Lượng cả bao dung và nụ cười của Ngài là sự thực tập của tôi và cũng là xương máu trong mỗi tế bào của cơ thể tôi

Ánh mắt chứa đựng độ lượng, thứ tha nơi cái nhìn của Ngài khiến tôi giật mình với những cái nhìn chứa đầy những kì thị, so sánh hay đòi hỏi, trách móc mà tôi vẫn thường ném vào một ai đó.

Nhưng không sao! Mỗi ngày, mỗi khắc, mỗi năm, và bây giờ đây tôi sẽ thành một con người mới – mới ở trong suy nghĩ, cách nhìn, ánh mắt và nụ cười. Những gì nó đã ràng buộc tôi trong thời gian qua như sự đòi hỏi, ganh tỵ, cô đơn và chán nản, giờ này tôi xin thả nó vào không gian cho mây chở nó đi thật xa, thật xa, xin thả nó về với đất Mẹ. Đất mẹ sẽ ôm ấp, giữ gìn và chuyển hóa thành hoa thơm trái ngọt để hiến dâng cho đời. Tôi sẽ tu tập để ngay lúc này tôi được mới hoàn toàn. Tôi sẽ là tôi, nhưng đồng thời ngay giờ này tôi không còn là mình của ngày xưa nữa.

Sương mai sớm lòng trăng như mở hội

Thong dong ta bước dạo cõi thiền

Hơi thở nhẹ như thuyền không gặp gió

Xuôi cánh buồm lướt nhẹ ra khơi.

https://159.223.73.115/