THẢ TỪNG VỐC NẮNG

Vừa uống trà xong. Trời mưa làm cho buổi thiền tọa sáng nay trong vắt và ngọt ngào. Nhưng, Lòng vẫn băn khoăn chưa viết xong đoạn thơ cho bạn, Lòng vẫn mông lung vì chưa yên chuyện nay, chuyện cũ. Mưa bên ngoài đã tạnh. Nắng sớm mới, rất tươi. Mấy giọt mưa nơi ngọn cây phượng vĩ trước cửa, từng giọt, theo gió rơi xuống mái hiên mang theo một giọt nắng, rất giống những giọt cam lộ ở Phương Khê. Lòng bỗng thấy rất yên và ngọt ngào. Một bài thơ chưa làm xong Một cuộc đời còn sống dở Giọt nước mắt thơm dòng sông Đã ngọt ngào trong hơi thở Chén trà ấm trong hai tay Bỗng dịu dàng bao trăn trở Nâng niu mấy mảnh trăng xưa Thả từng vốc nắng cho vừa Phương Khê. Mỗi giọt cam lộ là một giọt mưa nơi ngọn phượng vĩ, rơi xuống, mang theo một giọt nắng. Những giọt nước cam lộ ấy cũng là những vốc nắng. Vốc nắng ấy không những chỉ được thả vào đất trời mà còn được thả vào tách trà, vào lòng người nữa bởi vì chúng làm dịu đi những băn khoăn, trăn trở và làm khoáng đãng những trái tim. Những vốc nắng ấy cũng là trí tuệ nữa, bởi vì chúng cũng thắp lên trong đôi mắt những mặt trời. *
https://159.223.73.115/