SIÊU THỊ TÂM LINH

Cùng với dòng người như lũ đang hướng về tòa nhà lớn hình bông sen màu hồng tươi cuối đại lộ, Jack xốc lại ba lô, vừa đi vừa lau những giọt mồ hôi đang chảy thành dòng hai bên thái dương chàng. Vóc người cao, mắt xanh, tóc vàng và dáng đi uy vệ làm cho chàng nổi bật giữa dòng người đang mỗi lúc một đông hướng về siêu thị tâm linh. Jane nhận ra chàng ngay khi chàng sắp băng qua đường. Jane đã đợi Jack ở đây từ trưa, nàng là người giới thiệu cho Jack biết về siêu thị, nàng nghĩ rằng Jack có thể tìm thấy thứ Jack muốn tìm nơi siêu thị này. Bố Mẹ của Jane đều làm trong hội đồng quản trị của siêu thị, họ thường mang về nhà rất nhiều hồ sơ quảng bá sản phẩm của siêu thị. Jack mắc chứng trầm cảm mùa, nhiều nhà tâm lý trị liệu cho rằng bên cạnh thuốc, Jack cần một khí hậu ấm và có nắng cộng với vài phương pháp tâm linh khác đang thịnh hành. Jack đã hỏi thăm bạn bè trên các trang mạng xã hội và tình cờ gặp lại Jane, cô bạn thân từ thời còn ở trung học. Jane đã rời thành phố Dublin cổ kính với dòng Liffey thơ mộng để theo bố mẹ về châu Á bởi vì bố mẹ Jane có một dự án kinh doanh lâu năm tại đó. “Xuống sân bay, bạn lấy tàu điện ngầm số 7 đi về trung tâm, từ đó bạn đổi sang tàu điện Hoa Sen đi về hướng Nam và xuống ở trạm Siêu Thị Tâm Linh, mình sẽ đợi bạn nơi ngã tư đường, ngay trước cửa siêu thị. Vậy nhé, gặp lại bạn sớm.” Chỉ một cuộc nói chuyện với Jane thôi, và sau khi tham vấn bác sĩ của mình, Jack đã quyết định về ngay Hồng Kông. Gặp lại Jane, vẫn với mái tóc nâu dài và đôi mắt luôn tươi cười ấy, Jack thấy bao nhiêu mệt nhọc của mình sau hai chuyến bay và hai chuyến tàu điện ngầm như được gột sạch hết cả. Đón Jack xong, đôi bạn đi vào một nhà hàng nằm giữa hồ sen lớn đang rộ hoa. Nhà hàng Tĩnh Trai là khu ăn uống duy nhất của siêu thị, thức ăn phục vụ trong nhà hàng là một trăm phần trăm hữu cơ. Gọi thức ăn xong, đôi bạn tiếp tục câu chuyện trên mạng về mấy năm xa nhau và rồi trở lại chuyện của Jack. – “Mình đã hỏi bố mẹ mình rồi, những sản phẩm tâm linh hiện nay chẳng có gì bằng những sản phẩm của Phật giáo, mà siêu thị này là nơi bạn có thể tìm thấy tất cả mọi thứ sản phẩm.” Jane nói, y như là một cô tiếp thị tâm linh chuyên nghiệp, y như rằng Jane biết hết tất cả các sản phẩm tâm linh trong tòa nhà hoa sen đồ sộ trước mặt. “Mình cũng mong thế.” Jack nói. “Mình chỉ mong mình tìm thấy được một sản phẩm nào đó có thể giúp mình tái lập ngay sự quân bình trong tâm hồn mỗi khi cơn trầm uất kéo đến.” Jack tiếp, hướng đôi mắt xanh bây giờ đang dần chuyển sang hư ảo ra nóc nhà hình bông sen trăm cánh nở hồng giữa trời chiều. “Những lúc ấy, mình thèm được là chính mình ghê gớm.”  Đặt một tay lên tay bạn trên bàn, Jane im lặng hướng mắt ra ngoài theo ánh nhìn của Jack. Jane nghe tiếng kéo ghế nhẹ nhàng phía sau, ngoảnh lui, nàng thấy một dáng áo nâu vừa đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi đang chầm chậm tiến về phía cửa. Ra đến cửa, trước khi khuất dạng sau gốc tùng già cuối công viên, nàng còn nhận thấy nụ cười thanh thoát trên đôi mắt rạng ngời của người ấy gửi vào thanh thiên vô tận. Lòng Jane bỗng dâng lên một niềm vui. Nhưng nàng không có cơ hội vui lâu, nhà hàng đã mang thức ăn tới và Jack đã quay lại đối mặt với nàng. Tòa nhà đồ sộ được thiết kế khéo léo trên một mảnh đất rộng mà nhìn từ trên cao người ta sẽ thấy đó là hình một bông sen hồng khổng lồ. Vì thế, tuy rằng tên chính thức của tòa nhà này là: “Tâm linh siêu cấp thị trường, nơi sản xuất, cung cấp, mua bán, trao đổi và giới thiệu các sản phẩm tâm linh”, người ta vẫn thích gọi nó là siêu thị hoa sen hay là tòa nhà hoa sen hơn. Nói rằng ở đây có tất cả các sản phẩm tâm linh nhưng thật ra là chỉ toàn các sản phẩm tâm linh của Phật giáo mà thôi. Truyền thống Phật giáo nào cũng có một quầy lớn và vài quầy nhỏ trong khu liên hợp thương mại này. Mỗi truyền thống giới thiệu những sản phẩm tâm linh đặc trưng của truyền thống mình. Sau bữa cơm, đôi bạn đưa nhau vào siêu thị. “Mình vào quầy Tây Tạng trước nhé, mẹ mình là một học giả Mật Tông cao cấp vừa mới nhận chứng chỉ của Hội đồng quản trị siêu thị tháng trước, mẹ mình có giới thiệu một giáo sư chuyên cố vấn khách hàng trong quầy ấy.” Jane nói. “Cũng được, mình theo bạn thôi.” Jack trả lời bạn, giao ba lô cho người phục vụ nhà hàng cất giùm rồi theo nàng vào siêu thị. Gọi tòa nhà này là tòa nhà hoa sen cũng phải bởi vì chẳng những là cả tòa nhà có hình một đóa sen khi nhìn từ trên cao mà các cánh cửa lớn nhỏ vào ra siêu thị và các quầy hàng đều có hình những cánh sen; hoa văn trên tường cũng là hoa sen tuy là kích cỡ và màu sắc tùy theo chỗ có khác nhau; gạch lát nhà cũng in hình hoa sen nổi, và đến nỗi đồng phục của nhân viên siêu thị cũng có hình hoa sen lớn ở sau lưng. “Hoa sen tượng trưng cho sự giác ngộ của Phật giáo, bạn biết đấy, Phật giáo lấy sự giác ngộ làm mục tiêu.” Jane nói. “Ồ đây rồi, mình tới rồi.” Nàng dừng lại trước một phòng lớn đỏ rực. Những bông sen in nổi trên vách tường, trên sàn nhà và trên các sản phẩm nhập nhòe trong màu đỏ ấy cứ như là đang bốc cháy trong lửa dữ. Nàng không khỏi một cảm giác rùng mình. Nàng không gặp ông giáo sư mẹ giới thiệu, nàng được tiếp bởi một ông giáo sư khác, rất tận tình. Sau khi lắng nghe chuyện của Jack, ông Tsangzu, một học giả Mật giáo cao cấp, giới thiệu cho chàng câu thần chú sáu chữ và hai bức tantra khổ lớn. “Tôi tin rằng dùng những sản phẩm này cậu sẽ chữa được bệnh trầm cảm theo mùa của cậu. Chúng tôi có kinh nghiệm tương tự với hàng trăm ngàn trường hợp như cậu trước đây rồi. Chúc cậu thành công!”. Giáo sư Tsangzu nói quả quyết y như rằng vừa giao cho Jack một cái king hamburger để Jack chữa bệnh đói của mình. Nhưng Jane và Jack thể hiện sự tin tưởng hoàn toàn qua ánh mắt khi chào vị giáo sư thông tuệ ấy. Rời khỏi gian phòng với hàng ngàn đóa sen đang cháy, Jane thấy mát mẻ lạ thường. Nhưng Jack thì khác, mang hai cái túi lớn với những chiếc hộp đựng câu thần chú và hai bức tantra, chàng vẫn còn chưa thấy lòng mát mẻ lắm. Không phải là vì chàng không tin tưởng vào giáo sư Tsangzu, chàng chỉ nóng lòng muốn ghé vào quầy Thiền mà chàng vừa bắt gặp câu giới thiệu rất lạ kỳ trước khi cùng Jane đi vào quầy Tây Tạng. “Thiền, chẳng cần chữ nghĩa, đi thẳng vào lòng người”.   Hai câu sau chàng chưa kịp đọc, nhưng chỉ mới mấy chữ ấy thôi cũng đã làm cho chàng tò mò lắm rồi. Chiều bạn, Jane cùng chàng đi vào quầy Thiền. Vị thiền tăng tiếp hai bạn trẻ chừng tuổi trung niên, điềm đạm, phong thái ung dung tự tại, đang rót trà thong thả vào ba chiếc cốc trên bàn. Mời khách uống trà chỉ với một động tác đưa tay cúi đầu và mỉm cười mà không cần nói năng chi là điều mà cả Jack và Jane rất ấn tượng. Im lặng một lúc như thế rồi đôi bạn trẻ trình bày nhu cầu của mình. Jack như đã thuộc bài, nói ngắn gọn và thẳng thắn vào vấn đề. Khi Jack còn chưa chấm dứt thì bỗng vị thiền tăng điềm đạm ấy tung tay vỗ xuống chiếc bàn đá đánh rầm một tiếng lớn đến nổi làm cho mấy tách trà giật mình nhảy dựng lên. Lúc Jane và Jack còn chưa kịp hoàn hồn thì vị thiền tăng ấy đã trở lại điềm đạm nhìn hai người mỉm cười như chưa từng đưa tay lên hay hạ tay xuống. Hai người ngạc nhiên tột độ. Sau một hồi im lặng nữa, vị thiền tăng trao cho hai bạn một hộp lớn có vẻ kiên cố, rất đẹp, ngoài đề hai chữ “Vô Tâm” màu đen trên nền đỏ rồi cũng với cách đón khách, cách mời trà bằng cử chỉ cúi đầu đưa tay mỉm cười ấy, vị thiền tăng tiễn hai bạn trẻ ra khỏi quầy Thiền. Jack phấn chấn hơn hẳn Jane vì chàng thích thú phong cách lạ kỳ của vị thiền tăng trung niên ấy. “Nhưng mình có hiểu gì đâu.” Jane nói. “Mình nghĩ là sản phẩm “Vô Tâm” này có vẻ hơi khó dùng. Hay là mình ghé thăm quầy Tịnh Độ đi nhé. Mình nghe nói dòng sản phẩm này rất dễ dùng và đó là một trong những thương hiệu đang ăn khách nhất tại nhiều nước châu Á đó.” Theo Jane đến trước một sảnh đường lớn. Nếu không khéo nhìn thì người ta chỉ có thể thấy gian hàng này chưng toàn hoa sen. Chẳng những là cửa, vách, sàn nhà đều là hoa sen. Ở đây, ghế, bàn, kệ, ly, tách… mọi thứ đều có hình hoa sen. Cái thì màu hồng, cái thì màu xanh, cái thì màu vàng và cái thì màu trắng, to nhỏ lớn bé, chỉ toàn hoa sen và hoa sen. Ngồi xuống trên hai bông sen màu trắng, đôi bạn trẻ được chào đón ngay bằng một câu niệm Phật:   “Nam mô A Di Đà Phật”   Một bạn gái trạc tuổi Jane, mặc một bộ áo dài hồng màu sen với những họa tiết biến nàng thành một bông sen di động, tiếp hai bạn. Lần này Jane thay Jack trình bày vấn đề của bạn. Cũng thế, sau một hồi nói chuyện với người cố vấn khách hàng, hai bạn rời hai bông sen trắng với một hộp lớn có dòng chữ: “Cửu Phẩm Liên Hoa” với lời khích lệ: “Ráng niệm Phật đi nhé, rồi các bạn sẽ được tái sinh vào một trong chín bông hoa ấy. Hướng dẫn có đầy đủ trong hộp, bạn chỉ cần làm theo là thế nào cũng được sinh về Cực Lạc.” Trên tay mỗi người đã có hai túi đầy, trời cũng đã về chiều và Jack cũng đã thấm mệt, Jane đề nghị Jack trở về. Khách sạn đã đặt rồi, Jack đã có địa chỉ và chỉ cần gọi taxi nữa thôi. Hai bạn đã quyết định thế, nhưng trên đường ra khỏi siêu thị, họ còn ghé vào các quầy chưng bày sản phẩm, rồi từng gói nhỏ, từng gói lớn, họ chất đầy cả hai chiếc xe đẩy vừa mới lấy từ quầy tính tiền. Đón taxi cho Jack xong Jane còn đứng đó nhìn chiếc taxi màu đỏ quen thuộc mất hút giữa khói mù và hàng trăm chiếc xe khác cuối đường. Jane thả bộ về lại công viên, nàng cần đón tàu điện ngầm ở cái trạm dừng cuối công viên ấy. Trong lòng nàng rất vui, nhưng cũng rộn ràng với không biết bao nhiêu là câu hỏi. Tại sao Jack lại đến nổi như thế? Tại sao vị thiền tăng kia chỉ im lặng rồi bỗng nhiên vỗ bàn ầm ầm như thế? Về Cực Lạc thì giúp gì cho chứng trầm cảm của Jack? Mấy tấm tantra và câu thần chú sáu chữ ấy sẽ giúp gì cho Jack? Rồi còn một mớ những Nguyên Thủy, Đại Thừa, Thiên Thai, Duy Thức, Niết Bàn, Chân Như… chẳng biết là những thứ ấy có giúp được gì cho Jack chăng? Jane chìm trong suy tư nên nàng đi qua khỏi công viên lúc nào chẳng hay. Đến đầu cửa hầm xuống trạm tàu, nàng quay lui nhìn công viên ngập nắng vàng mà nàng vừa đi qua và bỗng nhìn thấy đôi mắt cười sáng quắc tinh anh của chiếc áo nâu mà hồi chiều nàng tình cờ bắt gặp trong nhà hàng Tĩnh Trai, lần này cũng thế, nàng chỉ kịp nhìn thấy dáng nâu ấy đang ngồi trước một dòng nắng chảy giữa hai cội thông thì dòng người đã cuốn nàng xuống thang máy tầng hầm. Tầng hầm sâu và dòng người như thác, nàng chẳng thể một mình mà trở ngược lên chiếc thang máy đang cuồn cuộn mang người đổ xuống để lấp đầy lòng nó. ………….. Buổi sáng sớm là giờ người ta có thể thở được khí trời ở trung tâm Hồng Kông, và cái từ buổi ấy chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc. Jane dậy sớm, nàng thả bộ theo bờ vịnh ngắm hải âu vờn sóng. Hai bên bờ, những tòa cao ốc chọc thẳng lên giữa bầu trời xám xịt khói như những bàn tay cố ngoi lên kêu cứu trong cái ngột ngạt trầm uất của phố thị ám khói. Nàng mỉm cười vì ít ra, nàng cũng có cái khoảnh khắc ngắn ngủi thơm mát này buổi sáng. Điện thoại đổ chuông, là số khách sạn của Jack. “Chào bạn buổi sáng, mình không làm phiền bạn chứ?” Giọng Jack có chút mệt mỏi và lo lắng. “Không đâu, mình dậy từ sớm rồi, mình đang đi bộ ở bờ vịnh.” Jane trả lời bạn, giọng vui tươi sảng khoái. “Bạn ngủ ngon chứ?” “Cảm ơn Jane. Nhưng rất tiếc là mình không ngủ ngon lắm. Thật ra là mình không ngủ chút nào!” Jack nghe có vẻ mệt mỏi hơn, nhưng chàng vẫn còn cười được. “Ôi, tội nghiệp cho bạn. Sao thế? Có chuyện gì với bạn à? Hay là khách sạn tệ quá? Mình đã nghĩ khách sạn ấy phục vụ rất tốt?” Jane có chút lo lắng. “Ồ không, Jane, khách sạn tuyệt lắm. Mình e rằng chuyện mình mất ngủ chẳng dính gì tới phục vụ khách sạn đâu.” “Vậy bây giờ bạn ổn chứ? Sáng nay mình gặp bạn được không?” Jane tỏ ra quan tâm. “Ôi cảm ơn Jane, bạn thật tốt, mình cũng định đề nghị bạn chuyện ấy đấy. Mình cần bạn giúp”. “Đương nhiên rồi Jack. Mình sẽ tới chỗ của bạn nhé. Một giờ nữa.” “Vâng, mình đợi bạn ở sảnh, rồi sẽ check out luôn thể. Mình rời Hồng Kông tối nay.” “Mình biết, nhưng tiếc quá, nếu bạn ở lại mấy hôm thì hay nhỉ? Gặp lại, Jack.” “Gặp lại, Jane”. Nàng bỗng có chút lo lắng. Giọng Jack mệt mỏi và hoang mang. Trên đường trở về nhà rồi đi tới khách sạn, nàng luôn cảm thấy nỗi bất an ấy trong lòng. Jack cố tươi tỉnh đón nàng ở cửa vào đại sảnh, chàng đã làm xong thủ tục rồi và đã gửi lại hành lý, chỉ đem theo những thứ đồ mới mang về từ siêu thị tâm linh chiều hôm qua. Ngồi xuống chiếc ghế bành rộng, Jane hỏi han vài câu nhưng Jack không quan tâm mấy về chuyện mất ngủ của mình. Chàng bày hết mọi thứ trên chiếc bàn kính rộng ngay sảnh khách sạn và chỉ cho Jane thấy nội dung của những món hàng hai người đã cực nhọc shopping về từ hôm qua. Những chiếc hộp Cửu Phẩm Liên Hoa, Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn, Tantra, Vô Tâm, Chân Như, Niết Bàn, Không Tánh… đều là những chiếc hộp đẹp đẽ, hoành tráng, quý giá, kiên cố và ấn tượng. Nhưng khi Jack mở ra thì ôi, bên trong rỗng không chẳng có gì cả ngoài một mảnh giấy nhỏ với nét bút khiêm nhường nhưng mạnh mẽ, rõ ràng và đầy khí lực màu đen trên nền giấy trắng: “Trong đây không có gì Ngoài cũng không có gì Nếu thật sự có gì Là hơi thở của bạn.”   Đọc mấy giòng chữ trên tay Jack, Jane bỗng thấy lòng nhẹ tênh và nàng bỗng thấy mình mỉm cười sảng khoái. Jack ngạc nhiên vì điều ấy, sao bỗng nhiên Jane cười tươi đến thế? Chính Jane cũng ngạc nhiên khi nhận ra mình đang cười thật tươi theo hơi thở vào ra của mình. Nụ cười sáng ngời tinh anh của tà áo nâu mà nàng gặp tới hai lần trong một buổi chiều hôm qua không ngờ lúc này lại nở trên môi nàng. Khi thang máy vẫn không ngừng tiến xuống hầm sâu nàng bỗng nhớ lại lời mẹ nói về một cuốn sách mẹ đọc, “Hơi thở là thứ quý giá nhất người ta có thể có, thở và biết là mình còn sống đây, đó thật sự là một niềm hạnh phúc”. Lúc ấy, nàng bỗng thấy mình đang thở vào, rồi lại thấy mình đang thở ra và bỗng nhận thấy mình cười nụ cười sáng ngời tinh anh ấy. Và cho dù là thang máy vẫn đang không ngừng mang dòng người đổ xuống lòng sâu của tầng hầm tàu điện, nàng như thấy lòng mình có cánh, nhẹ tênh. Và giờ này, trước mặt Jack, nụ cười ấy lại trở về, và trùng hợp thay, cũng với chính thông điệp ấy.   “Nếu thật sự có gì Là hơi thở của bạn”.   Nàng biết mình phải làm gì rồi. Nàng giúp Jack dọn hết những chiếc hộp hoành tráng mà rỗng không ấy vào va ly rồi gửi lại nơi tiếp tân của khách sạn. Jack tỏ ra ngạc nhiên nhưng thích thú với vẻ dứt khoát và sảng khoái của nàng, chàng bỗng thấy lòng tối của mình như được một tia sáng lóe ngang, một niềm vui nhè nhẹ thoát ra từ mấy câu chữ đơn sơ ấy như vừa được truyền từ mắt Jane sang lòng chàng. Chàng cùng Jane rời khách sạn, không cần hỏi chàng cũng biết Jane đưa chàng đi đâu. Họ lấy chuyến tàu điện mang tên Hoa Sen đi về hướng Nam và cũng xuống tàu ở Trạm Siêu Thị Tâm Linh. Nhưng họ không theo dòng người đang ồ ạt tràn về lối vào siêu thị, họ thong thả rời hầm tàu rồi hướng ra công viên. Jane vẫn cười tươi, nụ cười ấy đã bén rễ trên môi nàng và bây giờ bắt đầu nở trên môi Jack. Họ đi chậm, mỗi bước chân Jane đọc thầm một câu ngắn trong tấm card mà Jack đã đưa cho nàng. Sau mỗi câu như thế nàng thấy trân quý hơi thở của mình hơn. Dưới một gốc tùng cuối công viên, nàng đã dừng lại và nói với Jack điều ấy. Nàng thấy một dòng nắng sáng ngời, cái vẻ sáng ngời tinh anh của những năm Jack còn trung học, đang tuôn chảy trở lại trong trong mắt chàng. Chính Jack cũng vừa cảm nhận được điều ấy. Họ tiếp tục bước như thế đến góc công viên nơi có hai cây thông mà chiều hôm qua Jane đã nhìn thấy nụ cười của chiếc áo nâu đang ngồi dưới dòng nắng. Nàng cùng Jack ngồi đó, cũng dưới dòng nắng ấy và nụ cười trong đôi mắt tinh anh sáng ngời của chiếc áo nâu kia đã hòa vào làm một với dòng nắng mai đang nhảy múa hân hoan trên những chiếc lá sen xanh tươi nơi bờ hồ của nhà hàng Tĩnh Trai. Thành phố Dublin buổi sớm mùa Hè vẫn mát lạnh. Jack ngồi bên một nhánh sông nhỏ  của dòng Liffey cổ kính dưới những tán phong lớn xanh mát. Jack thường đạp xe dọc theo nhánh dông này mỗi buổi sáng rồi dừng lại ngồi yên dưới một gốc cây nào đó nhiều nắng. Chàng ngồi yên như thế đã lâu rồi, trên một tảng đá, mỉm cười nhìn dòng nước và theo dõi hơi thở vào ra. Trở về Dublin, chàng đã nói chuyện với bác sĩ của mình và đã tự đề nghị một phương pháp chữa trị phối hợp giữa những cách thức như lâu nay với những gì chàng mang từ chuyến đi siêu thị tâm linh về. Và trong hơn tháng qua chàng đã không dùng tới thuốc, điều mà chính bác sĩ của chàng cũng ngạc nhiên. Sáng nay, bên nhánh sông Liffey mà tổ tiên chàng đã ngàn đời lập nghiệp, chàng dõng dạc nói với dòng sông: “Liffey này, mình đã tìm thấy mình rồi, mình chẳng còn tìm kiếm gì thêm nữa. Mình đã về với Liffey rồi đây.” “Ừ, mình cũng đã về tới rồi đây, Liffey. Mình không còn phải đi đâu nữa.” Jack giật mình quay lưng khi nghe giọng nói quen thuộc lập lại lời mình. Jack đã không thấy trước đó một khoảnh khắc, một chiếc xe đạp khác vừa tới, được dựng ngay gốc phong bên cạnh, người đạp xe ấy đến ngay sau lưng chàng và kịp vừa nghe được câu nói ấy của chàng. “Ủa, Jane, bạn về từ hồi nào?” Jack ngạc nhiên hỏi bạn. “Mình đã về lâu rồi, Jack.” Jane nói. Và nụ cười tươi sáng ngời tinh anh đã cùng thắp lên trong mắt đôi bạn. Bên nhánh sông Liffey, một dòng sông nữa vừa mới được khơi nguồn, dòng sông tâm linh. Từng hơi thở ý thức là mỗi giọt nước trong veo ngọt lịm của dòng sông tâm linh ấy. Cần gì một siêu thị tâm linh? *
https://159.223.73.115/