CẢM NIỆM MÙA HIẾU HẠNH

Cứ mỗi độ hạ về, lòng người con thêm nặng trĩu, bao nỗi nhớ mong trong ngày trăng rằm, tháng 7, lễ hội Vu Lan, chư Tăng tự tứ, chư Bụt hoan hỷ, xá tội vong nhân…Những ai muốn báo đền ơn sâu nghĩa cũ mà mình phải trót mang. Ân sinh dưỡng một trong bốn đại ân của con người lớn khôn. Hôm nay giữa đất nước thanh bình và xa xôi quê hương máu mủ, con vẫn không thể nào quên ân cha, nghĩa mẹ nặng trĩu trong lòng của những người làm con. Bởi lẽ, từ thuở ấu thơ đã in đậm trong lòng con trẻ đó chính là hai bóng của đấng sinh thành, gần gũi và yêu thương. Cha luôn là người cho con đôi chân và lý trí, cha luôn xông xáo vắt cạn mồ hôi để kiếm tìm chén cơm manh áo, vượt suối trèo non, lên rừng xuống biển. Nếu nơi đó cha tìm được sự sống, niềm phúc lạc cho con. Cha cho con niềm tin, mở ra trước mắt con chân trời hy vọng. Mẹ cho con trái tim tràn đầy từ mãn. Suốt chín tháng cưu mang, ba năm bồng ẳm, trong những hôm trái gió trở trời, đứng ngồi không yên, sẵn sàng tảo tần sớm hôm, tất bật đi ngược về xuôi, đi sớm về trưa, dẫu dầu mưa nắng, bôn ba khắp nẻo đường gió bụi, luôn cho con sự trìu mến, dắt dìu chập chững bước vào đời.   Ân đức cao dày ấy! Trong kinh Vu Lan Bụt cũng khuyên dạy ta: “Dù vai trái cõng cha, vai mặt cõng mẹ, trải qua đến trăm ngàn kiếp cũng không sao trả đặng”. Vì thế, sau khi thành đạo Bụt trở về Ca Tỳ La Vệ độ cha và lên cung trời độ mẹ, Ngài cũng cận kề vua cha thuốc men, chăm sóc trước lúc băng hà. Hay Mục Liên bưng bát cơm bôn ba chốn địa ngục tìm cứu mẹ. Xã hội ngày nay cũng không ít tấm gương sáng về chữ Hiếu, cũng không ít con cháu quên lãng ông bà, cha me, để rồi mặc dù có con cháu mà vẫn hẫm hiu, cô quạnh.   Nói về tình mẹ, trong cuộc đời này không có thứ tình nào sâu đậm và thiêng liêng hơn tình mẹ. Tình mẹ không chỉ ngọt ngào như dòng suối mát, mà trái tim của mẹ là một kỳ quan đẹp nhất, hùng vĩ nhất, như một kỳ quan tuyệt tác. Tình mẹ là bất diệt, trong sáng vô ngần, tình mẹ cho đi mà không đòi điều kiện, chỉ biết ban phát mà không cần đáp trả, thật diễm phúc khi còn mẹ để được yêu thương, che chở, vì còn mẹ là còn tất cả, thật bất hạnh khi mất mẹ, vì mất mẹ là mất cả bầu trời.   “…Hoàng hôn phủ lên mộ Chuông chùa nhẹ rơi rơi Con thấy con mất mẹ Là mất cả bầu trời.”   Ai cũng một lần có mẹ trong đời, nếu mùa xuân là mùa hy vọng, khởi đầu cho một năm yêu thương xây dựng, thì Vu Lan là mùa ân nghĩa, thiêng liêng của tưởng niệm, nguyện cầu của ân tình lắng đọng. Ta có thể quên, có thể bỏ nhiều thứ trong đời, nhưng không được quên ân tình của cha, mẹ, không được quyền từ bỏ hạnh phúc được làm con, cho dù có lớn, có trưởng thành đi chăng nữa thì vẫn là luôn luôn bé nhỏ, dại khờ trước tình yêu bao la. Biển rộng cùng mẹ bao la Đưa con từng bước đi qua đường đời. Công danh con được làm người Ơn dày cha mẹ biển trời cho con. Con xin tôn vinh nguyện cầu của những đóa hồng đỏ thắm để vinh dự cài lên áo, thấy được diễm phúc còn mẹ để yêu thương và trân trọng, và cũng là món quà – những đóa hoa màu trắng đơn côi được lặng lẽ cài lên áo những ai bất hạnh không còn mẹ ở đời.   Mùa hiếu hạnh thương người cài hoa trắng Đời vô thường lại có kẻ mồ côi.   Trong thân tâm sâu lắng đó lòng con như ngập tràn sự nhớ thương giữa đôi bờ còn mất, hiện tại và quá khứ, tri ân và báo ân, hạnh phúc và đau thương mất mát. Ý thức sâu xa đó, con xin trân trọng cài lên áo đóa hoa hồng hạnh phúc, những ai diễm phúc còn mẹ và cũng xin kính cẩn cảm thông sâu sắc tới những ai thiếu may mắn cài lên áo đóa hoa màu trắng đơn côi, trắng lạnh cả tâm hồn, khi mãi không còn mẹ trên đời. Giờ đây giữa không gian thanh tịnh, tiếng chuông vang vọng ngân nga, khói hương trầm ngát hương xông tỏa, dưới sự chứng minh của Tăng đoàn trong màu hoàng y giải thoát, con xin thầm khấn nguyện cho ông bà, cha mẹ được bình an, có niềm tin nơi Tam Bảo, còn những ai quá cố xin nương theo bóng Từ mà biểu hiện nơi cõi giới an lành. Những ai còn mẹ xin hãy là những bông hoa hiếu hạnh để dâng lên ông bà, cha mẹ trong mùa báo hiếu về.   Hơi thở hôm nay con xin thở cho mẹ Bước chân mầu nhiệm này con bước cho ba.   Trong không gian thanh tịnh, tâm lực chú nguyện tịnh đức của Tăng già cho lời cầu nguyện đến các bậc sinh thời phước thọ niên trường, nương theo chánh pháp. Con nơi đây cũng nâng cao tinh thần để tưởng niệm và tôn vinh tình mẹ thiêng liêng, làm cho cuộc sống có ý nghĩa thêm, tràn đầy hạnh phúc xanh tươi, ấm áp trong vòng tay yêu thương của mẹ. Cho dù mẹ không còn hiện hữu, con xin thay nén tâm hương, kính dâng lên đóa hoa hiếu đạo đến mẹ hiền, để mẹ hiền mãi là hạnh phúc, là biểu tượng của tình thương bao la, cho niềm tin đầy nghị lực, là chỗ dựa vững chắc khi con vấp ngã, khổ đau và khó khăn, làm ánh đuốc soi đường trong đêm dài nhân sinh u tối, cho con kêu tiếng mẹ ơi! Mẹ là tất cả của đời con, là cánh diều đưa con lướt gió bay cao. Trong lúc thiền định, hình ảnh cha mẹ trong sự lo toan, vất vả, in thành nếp nhăn trên trán, sự hy sinh vô bờ ấy, hôm nay và mãi về sau chẳng bao giờ con trả đền hết được. Vậy mà chúng con lại có lúc vô tâm quên lãng, đắm chìm trong cuộc đời hư ảo, bôn ba theo tiếng gọi lợi danh, phù phiếm, bỏ lại hai đấng sinh thành cô quạnh. Ta đâu biết cha trông, mẹ đợi tháng năm mòn mỏi, bào mòn đi hình hài của cha mẹ. Rồi ta sẽ thấy những ngày thơ ấu trong vòng tay trìu mến, khao khát được nghe những lời ôn tồn dạy bảo, thèm ngủ những giấc say nồng trong câu ca dao ngọt ngào của mẹ. Nhưng vầng trăng tròn kia đã bị nhát búa thời gian làm nát vụn lâu rồi. Bởi cha, mẹ đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh hoan vu, yên giấc ngàn thu trong cát bụi vô thường. Ý thức còn mẹ, đừng đợi ngày mẹ mất mới giật mình khóc than, dòng sông không chảy hai lần, vậy mà con thờ ơ chưa một lần quạt nồng, ấp lạnh nghĩa sinh thành chưa báo. Hôm nay trong cội nguồn suối yêu thương, con xin kính lễ dưới chân hai đấng sinh thành khả kính, sự bao dung vô lượng làm cho sâu lắng trong tự đáy lòng con niềm ray rứt xót xa gọi hai tiếng “mẹ – cha” kính yêu của con. *
https://159.223.73.115/